Tranh Nguyễn Hùng Sơn (3) 23. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Nguyễn Hùng Sơn.Tags: Hội họa, SMC, Tranh
add a comment
Tranh Nguyễn Hùng Sơn (2) 23. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Nguyễn Hùng Sơn.Tags: Hội họa, Mùa Thu, SMC, Tranh
add a comment
Tranh Nguyễn Hùng Sơn (1) 23. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Nguyễn Hùng Sơn.Tags: Chiều mưa, Con Tàu, Dalat, Hội họa, SMC, Tranh, Định mệnh
add a comment
Dalat Phố Vắng Chiều Mưa 23. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Nguyễn Hùng Sơn, Thơ, Tiêu Sa.Tags: Hội họa, SMC, Thi ca, Tranh
add a comment
Tranh SMC
Ngẩn ngơ đón hạt mưa tuôn
Chơ vơ một nỗi … dạ vương vương sầu
Người xưa giờ biết phương nao ?
Mưa chiều phố vắng … nghẹn ngào riêng ta !
Tiêu Sa
Nhơ’ Nhà 23. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Nguyễn Hùng Sơn, Thơ, Tiêu Sa.Tags: Hội họa, Thi ca, Tranh
add a comment
Nhơ’ Nhà
Buổi chiều trên đồng cỏ
Một mình thương nhơ’ ai
Quê hương ngày xưa đó
Vương vâ’n mãi chiều nay…
Cỏ vàng như lúa mơ’i
Ngọt thơm ngọn đòng đòng
Một chô’n xa vời vợi
Lúa vàng có trổ bông ?
Ở tận cùng tầm mă’t
Quê nghèo hàng dậu thưa
Em thẩn thờ cúi mặt
Thương nhơ’ mâ’y cho vừa ?
Ôi cuộc đời xa xư’
Ngày tiê’p ngày đi qua
Hồn cỗi già tư lự
Tình ngậm ngùi xót xa !
Một mình trên đồng vă’ng
Đê’m bươ’c mình em qua
Tà áo vờn trong nă’ng
Em vơ’i nỗi nhơ’ nhà …
Tiểu Sa 6/20/2001
Cảm đề “Homesick” HS SMC
Con Tàu Định Mệnh 23. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Nguyễn Hùng Sơn, Thơ, Tiêu Sa.Tags: Con Tàu, Hội họa, SMC, Thi ca, Tranh, Định mệnh
add a comment
Con Tàu Định Mệnh
Từ ta bỏ đâ’t quê hương
Từ ta thâ’m giọt lệ vương , theo người
Lênh đênh sóng nươ’c chơi vơi
Chuyê’n tàu định mệnh một đời bơ vơ !
Vài nét chấm phá về họa thủy mặc 22. Tháng Một 2010
Posted by hoihuu.wordpress.com in Hội họa, Ngụy Trung Nghĩa.Tags: Hội họa
add a comment
… Một tâm hồn có nghệ thuật thì rất dễ rung cảm với sự vật chung quanh, và có khả năng nhìn THẤY cái đẹp của trời đất, họ thấy quê hương nào cũng đẹp, dù nơi đó, có mặt của sự nghèo nàn, chinh chiến, như Nguyễn Bính đã thấy : ”Quê tôi phượng đỏ mai vàng, con đê nho nhỏ, cái làng xa xa”; và ”quê tôi có gió bốn mùa, có trăng giữa tháng có chùa quanh năm”.
Ngụy Trung Nghĩa
* Hương Vân – Ngụy Trung Nghĩa
Cái đẹp bàn bạc khắp nơi, ta chỉ cần mở mắt ra là thấy : trời xanh mây trắng, gió mát trăng hiền, nhà thơ Nhất Hạnh có câu : ” mặt trái đất dù mang đầy cát bụi, nhưng trăng sao vẫn đẹp những đêm rằm “. Thiên nhiên, tự nó, “có ý” phô trương cái đẹp của mình : bình minh buổi sáng, hoàng hôn buổi chiều, ngày nào cũng khác nhau, lúc nào cũng lộng lẫy, cây cỏ bốn mùa, đơm hoa kết trái, hoa thì khoe sắc thắm, mây thì xanh thẳm bềnh bồng … Còn đối với con người, thì …”bởi vì mắt thấy trời xanh, cho nên mắt cũng long lanh màu trời, bởi vì mắt thấy biển khơi, cho nên mắt cũng xa vời đại dương” (Trụ Vũ). Do vậy, thi sĩ thì làm thơ, họa sĩ thì vẽ hình, và nhạc sĩ thì tình tự với âm thanh. Nhiều khi ta tự hỏi : làm thơ, vẽ hình, hát ca, để làm gì nhỉ ? có lẽ, không để làm gì cả ! Bởi vì, “Hoa là nở, mây là bay”, hoa không vì ta mà nở; mây không vì ai mà phải lang thang; mùa thu không vì buồn vui mà đổ lá; dòng sông cũng không vì đâu mà chảy miệt mài… Đó là sự sống, đó là cuộc đời, sự nở là hân hoan, cái bay là hạnh phúc, và miệt mài là niềm vui bất tận. Một tâm hồn có nghệ thuật thì rất dễ rung cảm với sự vật chung quanh, và có khả năng nhìn THẤY cái đẹp cũa trời đất, họ thấy quê hương nào cũng đẹp, dù nơi đó, có mặt của sự nghèo nàn, chinh chiến, như Nguyễn Bính đã thấy : ‘’Quê tôi phượng đỏ mai vàng, con đê nho nhỏ, cái làng xa xa”; và ”quê tôi có gió bốn mùa, có trăng giữa tháng có chùa quanh năm”.